Đặng Huy Văn: Gần nơi tôi ở có một xóm trọ do dân xây lên để cho thuê. Hàng ngày đẩy xe đưa cháu nội đi chơi, tôi đã quen một bà ở quê ra trông cháu ngoại cho con gái đang thuê trọ trong xóm. Hai vợ chồng trẻ một con và bà ngoại cháu chui rúc trong một căn phòng nhà cấp 4 ẩm thấp rộng chỉ hơn 12 mét vuông, kê được mỗi cái giường nằm. Con gái bà làm trong một cơ quan nhà nước lương thấp, còn chàng rể là kỷ sư xây dựng của một chủ đầu tư bất động sản (BĐS) nay đang thất nghiệp phải đi làm ngoài.
Bà kể, trước 1975, bà là thanh niên xung phong chống Mỹ cứu nước (TNXP) sau về nhà làm ruộng. Nay đất ruộng đã bị các dự án BĐS thu hồi hết để xây nhà bỏ hoang rồi! Còn bà chỉ được mấy triệu đồng tiền đền bù rẻ mạt không đủ để thuốc men cho ông chồng trước kia là bộ đội Trường Sơn, sau năm 1979 là thương binh chống Tàu do bị đạn bắn vào đầu trong cuộc chiến tranh Biên Giới. Vì thế, nay chồng bà thường xuyên phải vào điều trị ở bệnh viện thần kinh. Người ta còn nói, thương binh đánh Tàu thì không được ưu tiên như thương binh chống Mỹ, vì đánh Tàu là đánh “đồng chí ân nhân của đảng”. Ngày nào ông ấy cũng gào, “mấy anh chị liệt sĩ thật sướng, chết vinh quang lại được phụng thờ, chỉ những đồng đội như tôi đang phải sống là khổ! Bác Hồ ơi, cứu con với!” Ngày nào ông ấy cũng gào “Bác Hồ ơi, cứu con với!” nên vợ con rất xấu hổ.